Latest topics
Upload
Similar topics
Thống Kê
Hiện có 6 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 6 Khách viếng thăm Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 71 người, vào ngày Tue Oct 15, 2024 12:31 pm
Chat ngay với tôi nhé!
Mất tình yêu vì “chảnh”?
Hội những người độc thân vàng Afoff.com ! :: FORUM CỦA CÁC THÀNH VIÊN AFAMILY.VN THAM GIA OFFLINE ! :: Nhân duyên trong tình yêu
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Mất tình yêu vì “chảnh”?
Người ta bảo con gái tựa như hoa hồng. Hoa hồng
chỉ đẹp khi có gai. Tôi đã tự bao bọc mình bằng chính những cái gai vô
hình để rồi ân hận vì mất anh mãi mãi…
Thời
sinh viên tôi từng được bạn bè gọi là “hoa khôi lớp văn”. Khi ấy tôi
làm bí thư chi đoàn nên cũng năng nổ và hoạt bát, mối quan hệ rộng. Lớp
tôi kết nghĩa với một lớp xây dựng dân dụng bên ĐH Xây dựng nên thi
thoảng hai lớp có tổ chức đi chơi chung và càng có cơ hội gần gũi, thân
thiết nhau.
N. là lớp trưởng lớp
ấy. Chúng tôi thường nhắn tin với nhau, chủ yếu trao đổi chuyện học hành
và kinh nghiệm hoạt động Đoàn, Hội. Sau đó anh hỏi han, quan tâm đến
tôi nhiều hơn và thi thoảng vẫn bóng gió nói... nhớ tôi. Những lúc ấy
tôi chỉ cười trừ cho qua.
Tôi nghĩ rằng con gái
mà chưa tán đã “đổ” là mất duyên nên dù cũng có cảm tình với anh nhưng
trong câu chuyện của hai đứa, tôi không bao giờ đề cập chuyện yêu đương.
Chỉ cần anh nói những chuyện tế nhị một chút là tôi chuyển đề tài ngay.
Bằng nhạy cảm của người con gái, tôi biết anh cũng có “gì gì đó” với
mình nhưng cứ cố tỏ ra như không có gì.
Đến ngày lễ tình yêu,
N. mang tặng tôi hộp sôcôla và một bông hồng. Khi ấy tôi không nhận vì
nghĩ rằng nhận quà đơn giản, dễ dàng thì sẽ bị con trai đánh giá thấp.
Sau lần đó, N. vẫn tiếp tục theo đuổi tôi. Anh nói yêu tôi thì tôi bảo:
“Hãy cho em thêm thời gian. Lúc này em đang còn học nên chưa muốn nghĩ
đến chuyện tình cảm”.
N. vẫn kiên trì quan
tâm đến tôi. Anh còn dò hỏi tình cảm của tôi qua cả những người bạn thân
của tôi. Những dịp lễ sau đó N. đều mời tôi đi uống cà phê hoặc đi ăn.
Tôi biết trái tim mình đã “rung rinh” lắm rồi, nhưng với chút kiêu ngạo
của người con gái tôi quyết định cứ để N. “tấn công” thêm. Vội gì nhận
lời vào lúc này? Tôi cứ thử thách tình cảm của anh hết lần này đến lần
khác vì nghĩ tình yêu chỉ bền khi vượt qua khó khăn. Anh kiên trì chờ
đợi cái gật đầu của tôi.
Ba năm trôi qua tôi vẫn
làm ngơ trước tình yêu của anh. Anh ra trường, đầu quân vào một công ty
xây dựng mãi trong Đà Nẵng. Khi nghe anh báo tin này, trái tim tôi như
vụn vỡ. Cảm giác đau điếng trào dâng, tôi không hiểu sao mình lại như
vậy. Nhưng tôi đã không giữ chân anh (có lẽ khi ấy tôi vẫn giữ tự trọng
cho mình).
Anh đi, tôi bước vào
năm cuối đại học. Không còn được anh quan tâm, động viên mỗi ngày, tôi
thấy thiếu thốn điều gì đó rất kinh khủng. Những dịp lễ tết hay các ngày
đặc biệt không còn được thấy bóng hình quen thuộc cầm bó hoa đứng chờ
dưới đường, tôi thấy cô đơn vô cùng. Và tôi nhớ anh, nhớ rất nhiều.
Tôi muốn được nghe
giọng anh nói. Tôi cũng rất muốn nói rằng tôi đã yêu anh. Thế nhưng mọi
thứ đã kết thúc khi một người bạn “bắn tin” cho tôi biết anh đã có người
yêu. Đó là một cô gái ở ngay thành phố Đà Nẵng. Họ sắp làm đám cưới.
Bạn bè còn trách tôi “để mất con cá to”. Tôi cười mà như mếu khi biết
mình chẳng còn cơ hội nào nữa. Tôi chỉ còn biết chúc cho anh hạnh phúc.
Có phải tôi quá “chảnh” nên để mất anh?
Theo Quỳnh Vân
Tuổi trẻ
chỉ đẹp khi có gai. Tôi đã tự bao bọc mình bằng chính những cái gai vô
hình để rồi ân hận vì mất anh mãi mãi…
Thời
sinh viên tôi từng được bạn bè gọi là “hoa khôi lớp văn”. Khi ấy tôi
làm bí thư chi đoàn nên cũng năng nổ và hoạt bát, mối quan hệ rộng. Lớp
tôi kết nghĩa với một lớp xây dựng dân dụng bên ĐH Xây dựng nên thi
thoảng hai lớp có tổ chức đi chơi chung và càng có cơ hội gần gũi, thân
thiết nhau.
N. là lớp trưởng lớp
ấy. Chúng tôi thường nhắn tin với nhau, chủ yếu trao đổi chuyện học hành
và kinh nghiệm hoạt động Đoàn, Hội. Sau đó anh hỏi han, quan tâm đến
tôi nhiều hơn và thi thoảng vẫn bóng gió nói... nhớ tôi. Những lúc ấy
tôi chỉ cười trừ cho qua.
Tôi nghĩ rằng con gái
mà chưa tán đã “đổ” là mất duyên nên dù cũng có cảm tình với anh nhưng
trong câu chuyện của hai đứa, tôi không bao giờ đề cập chuyện yêu đương.
Chỉ cần anh nói những chuyện tế nhị một chút là tôi chuyển đề tài ngay.
Bằng nhạy cảm của người con gái, tôi biết anh cũng có “gì gì đó” với
mình nhưng cứ cố tỏ ra như không có gì.
Đến ngày lễ tình yêu,
N. mang tặng tôi hộp sôcôla và một bông hồng. Khi ấy tôi không nhận vì
nghĩ rằng nhận quà đơn giản, dễ dàng thì sẽ bị con trai đánh giá thấp.
Sau lần đó, N. vẫn tiếp tục theo đuổi tôi. Anh nói yêu tôi thì tôi bảo:
“Hãy cho em thêm thời gian. Lúc này em đang còn học nên chưa muốn nghĩ
đến chuyện tình cảm”.
N. vẫn kiên trì quan
tâm đến tôi. Anh còn dò hỏi tình cảm của tôi qua cả những người bạn thân
của tôi. Những dịp lễ sau đó N. đều mời tôi đi uống cà phê hoặc đi ăn.
Tôi biết trái tim mình đã “rung rinh” lắm rồi, nhưng với chút kiêu ngạo
của người con gái tôi quyết định cứ để N. “tấn công” thêm. Vội gì nhận
lời vào lúc này? Tôi cứ thử thách tình cảm của anh hết lần này đến lần
khác vì nghĩ tình yêu chỉ bền khi vượt qua khó khăn. Anh kiên trì chờ
đợi cái gật đầu của tôi.
Ba năm trôi qua tôi vẫn
làm ngơ trước tình yêu của anh. Anh ra trường, đầu quân vào một công ty
xây dựng mãi trong Đà Nẵng. Khi nghe anh báo tin này, trái tim tôi như
vụn vỡ. Cảm giác đau điếng trào dâng, tôi không hiểu sao mình lại như
vậy. Nhưng tôi đã không giữ chân anh (có lẽ khi ấy tôi vẫn giữ tự trọng
cho mình).
Anh đi, tôi bước vào
năm cuối đại học. Không còn được anh quan tâm, động viên mỗi ngày, tôi
thấy thiếu thốn điều gì đó rất kinh khủng. Những dịp lễ tết hay các ngày
đặc biệt không còn được thấy bóng hình quen thuộc cầm bó hoa đứng chờ
dưới đường, tôi thấy cô đơn vô cùng. Và tôi nhớ anh, nhớ rất nhiều.
Tôi muốn được nghe
giọng anh nói. Tôi cũng rất muốn nói rằng tôi đã yêu anh. Thế nhưng mọi
thứ đã kết thúc khi một người bạn “bắn tin” cho tôi biết anh đã có người
yêu. Đó là một cô gái ở ngay thành phố Đà Nẵng. Họ sắp làm đám cưới.
Bạn bè còn trách tôi “để mất con cá to”. Tôi cười mà như mếu khi biết
mình chẳng còn cơ hội nào nữa. Tôi chỉ còn biết chúc cho anh hạnh phúc.
Có phải tôi quá “chảnh” nên để mất anh?
Theo Quỳnh Vân
Tuổi trẻ
hamchoi- Admin
- Tổng số bài gửi : 169
Points : 501
Join date : 29/12/2010
Hội những người độc thân vàng Afoff.com ! :: FORUM CỦA CÁC THÀNH VIÊN AFAMILY.VN THAM GIA OFFLINE ! :: Nhân duyên trong tình yêu
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Mon Dec 26, 2011 2:02 pm by tran thu yen
» tình yêu 6 năm 3 tháng = đau khổ
Sat Dec 03, 2011 7:50 am by nouvo6781
» Tìm chồng qua mạng
Sat Oct 29, 2011 9:24 pm by hamchoi
» Yêu anh già
Sat Oct 29, 2011 9:19 pm by hamchoi
» Vô tư tuổi...28
Sat Oct 29, 2011 9:05 pm by hamchoi
» Nếu như em có người yêu
Sat Oct 29, 2011 7:42 pm by hamchoi
» Cậu bé mồ côi 12 tuổi khiến khán giả Trung Quốc rơi lệ
Sat Oct 22, 2011 3:13 pm by hamchoi
» Nhật ký 20-10 của Gái Ế
Thu Oct 20, 2011 8:10 pm by hamchoi
» Làm thế nào để một người đàn ông yêu bạn ?
Mon Oct 17, 2011 9:26 pm by hamchoi