Latest topics
Upload
Similar topics
Thống Kê
Hiện có 12 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 12 Khách viếng thăm :: 1 BotKhông
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 71 người, vào ngày Tue Oct 15, 2024 12:31 pm
Chat ngay với tôi nhé!
Nếu một người yêu bạn thật lòng
Hội những người độc thân vàng Afoff.com ! :: FORUM CỦA CÁC THÀNH VIÊN AFAMILY.VN THAM GIA OFFLINE ! :: Nhân duyên trong tình yêu :: Huyền bí nhân duyên :: Nhân duyên đừng mê tín!
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Nếu một người yêu bạn thật lòng
Lời
tác giả: “Mình viết bài này và muốn chia sẻ đến tất cả mọi
người. Đây là một phần câu chuyện của mình vừa là những trải
nghiệm cuộc sống. Có lẽ ai đó sẽ thấy câu chuyện này quen,
hay một ai đó sẽ thấy đồng cảm với câu chuyện này. Hãy tin
rằng mình đang viết tặng bạn đó! Tặng những bạn quen, chưa quen
và tặng cho chính mình nữa”
Ảnh minh họa: DreeamyEyes
Lại
một ngày mưa, mưa hè xối xả và ào ạt. Một buổi sáng như mọi buổi sáng,
chỉ khác là sáng nay lạnh và nó được nghỉ học. Trà ngồi trong căn phòng
tối một mình, ngắm nhìn căn phòng của nó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ,
có lẽ lâu lắm rồi hiếm có khi cô ngồi một mình ngắm nhìn để nhận ra
chính căn phòng của nó cũng có những vẻ đẹp nho nhỏ dễ thương như thế,
một bức tranh cát be bé, một bức thư pháp nguệch ngoạc dán trên tường,
một vài bông hoa ép xinh xinh và một bức hình của nó và… của anh.
Nó bật khóc, khóc ngay trong thời gian bài hát khoảng khắc cất lên nhẹ nhàng:
"Lại một chiếc lá, cuối thu mỏng manh, lại một mình em, xót xa chờ anh
Chỉ còn đêm nay, mai lá kia rơi,
Khi mùa thu khuất nơi cuối trời, giọt nước mắt khô không lời…"
Nó
yêu giai điệu bài hát này, chỉ có điều sao hôm nay nó buồn đến thế. Nó
càng khóc nức nở, chưa bao giờ nó hình dung đựơc nỗi đau khi bị một
người từ chối lại nhiều đến thế. Nó cùng học, cùng làm việc, cùng bên
người ấy, chỉ có điều anh chưa bao giờ là của nó. Nó đọc ở đâu rằng tình cảm đơn phương mới là tình cảm lớn nhất, sâu sắc và cũng đau đớn nhất,
tình yêu của nó đâu cần đáp lại, chỉ cần nó được yêu người đó. Vậy sao
nó đau khổ nhường ấy, nó đấu tranh với chính bản thân nó, nó không đủ
tàn nhẫn để cướp người ta ra khỏi một người con gái khác…
“Dường
như con gái là thứ sinh linh khó hiểu và khó nắm bắt nhất trên đời,
hành động của cô ta là hội tụ của những trăn trở, những hoài nghi, những
tính tóan, những dò xét và phải trả giá bằng biết bao đau đớn". Nó mỉm cười, dòng blog ấy nó viết trong khi nhận lời yêu Hưng.
Nó
chưa bao giờ thực sự yêu, và nó cũng không muốn yêu khi nó chưa sẵn
sàng nhưng nó nhận lời yêu Hưng khi nó vẫn nhung nhớ mối tình đơn
phương không thành. Yêu để người ta thấy nó không cô đơn, yêu để nó có
thể ngẩng đầu kiêu ngạo với đời và với người ta. Nó đâu biết rằng nó
làm thế là tàn nhẫn với chính bản thân nó, và độc ác với anh - một người
thực lòng yêu nó.
Anh đến, hôm qua nó và anh vừa
cãi nhau, vì một chuyện giảm đơn, nó thích nghe ballad, còn anh lúc
nào cũng mê say nhạc Trịnh “cổ quái” của anh. Sinh nhật anh tổ chức tại
một quán nhạc Trịnh trữ tình, chỉ có điều thiếu nó.
Anh kéo nó ra :
-
Sao em lại làm thể? Ít ra em cũng phải biết tôn trọng anh, tôn trọng
bạn của anh? Anh không ép em phải làm điều em không muốn, nhưng em không
thể hy sinh một lần vì anh sao?
- Sinh
nhật anh, bạn bè anh sao lại phải kéo em vào? Cứ coi như em chẳng là ai
với anh đi thì có sao? Anh làm thế chính là anh đang ép em làm điều em
không muốn, anh không thấy à?
- Em! Em bắt đầu quá đáng rồi đấy, anh không ngờ em…
- Nếu anh không ngờ em thế thì chia tay đi! - Nó hét lên.
Anh sững sờ nhìn nó, nhìn rất lâu vào ánh mắt trong veo đang tức giận nhìn anh:
- Em à, em suy nghĩ kĩ đi, không phải em ích kỉ hay không tốt, nhưng trong tình yêu đôi lúc phải biết hy sinh, cho đi là nhận lại,
còn trái tim em thuộc về ai nữa, anh không cần biết, anh chỉ cần biết
trái tim anh yêu em và anh không hối hận với tình yêu đó thế là đủ.
Anh
lặng lẽ ra về, chưa bao giờ nó thấy anh đi thẫn thờ và cô đơn thế,
trong một ngày mưa ảm đạm nhất trong tất cả các ngày mưa.
Tít, tít… Nó mở tin nhắn, là của anh “Anh nghĩ kĩ rồi, chúng mình chia tay,
anh không ép em nếu em không muốn, ngay từ đầu em đã miễn cưỡng, anh
không muốn em khổ sở, em cần thời gian, chào em, người anh yêu”
Nó thẫn thờ nhắn lại: “Cám ơn anh”
Không
một cái ôm, không một nụ hôn tạm biệt, không một nụ cười. Dường như nó
và anh yêu nhau nhưng chưa một lần thuộc về nhau. Anh quá kiêu ngạo còn
nó cái tôi cao không kém, cộng thêm việc nó sẵn sàng ích kỉ, sẵn sàng
làm anh đau. Nó thích trêu đùa trên nỗi đau ấy, nó muốn anh như một thứ
giày vò và trả thù những cảm giác đau khổ mà nó nếm trải. Nhưng anh vẫn
bên nó, an ủi nó.
Nó không cần nói nhiều, vì “Anh
hiểu, anh yêu em bao nhiêu ngày tháng qua, thời gian dài hơn em yêu anh
rất nhiều, anh đủ hiểu điều gì đang giày vò em, đang làm cho khoảng
cách giữa chúng ta thêm lớn. Anh cảm nhận, anh biết, anh đau khổ vì anh
không phải là người lấp đầy khoảng trống đang lặng lẽ rỉ máu trong trái
tim em. Anh không đòi hỏi gì nhiều, anh chỉ ước mong sẽ bên em, sẽ là
một ai đó đặc biệt hơn người khác, để em có thể dựa vào trong lúc em cần
nhất, lúc em buồn nhất, lúc em cần có một ai đó chia sẻ. Hãy vững bước
mà sống tốt, người yêu bé bỏng của anh”
Nhưng
hôm nay, tự nhiên nó muốn đi chơi, đi học, muốn phấn đấu. Giờ đây cuộc
đời này là của nó, nó đứng một mình, nó tin chẳng có gì làm nó ngã được
nữa, chia tay thì có sao, sao phải khóc lóc, phải yếu đuối. Nếu nó nghĩ
đó là điều tốt thì sẽ tốt.
Nó lao vào học, trong
đầu nó lúc này chỉ có những “ Quyền tự do” có những “ Tinh thần pháp
luật”, có những lí thuyết bất tận của Jonh Locker, của Monstesquio…Chỉ
có những bản án dài bất tận, có những tranh chấp hình sự, dân sự, đất
đai, môi trường. Nó cố gắng những gì nó làm được nó sẽ làm, không cần
anh hay ai khác. Anh không là gì trong cuộc đời của nó, nó mường tượng
cuộc sống của anh tẻ nhạt tư vấn cho mấy công ty, chạy theo những vụ án
bất tận của anh. Cuộc sống của anh cũng đâu có lối ra lại quay về với
vòng xoáy của cuộc đời.
Cuộc
đời đâu đến nỗi bất hạnh quá, nó lại tung tăng trên giảng đường đại
học, quay về với cuộc sống trước đây. Những dòng blog lại đẹp và hạnh
phúc “Em mặc áo dài trắng, em thướt tha, em lại ngồi ngắm từng chiếc
lá xoay xoay và bay lên một khung trời xanh thăm thẳm và cao bất tận.
Cứ nhìn nó đi, một ngày nào đó, em sẽ là chiếc lá ấy, vàng vọt, mỏng
manh, nhưng em sẽ bay lên, chắc chắn sẽ bay lên, cứ chờ em nhé!”.
Một
tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, ba tháng trôi qua và một năm học
nhanh chóng kết thúc. Cuộc đời lại yên ả, chỉ đến khi Trà bàng hoàng
phát hiện nó không thể yêu một ai khác, không thể rung động trước bất cứ
ai tìm đến với nó. Đi qua liên hoan câu lạc bộ luật gia trẻ trong một
quán café cực kì đẹp và sôi động, thấy người ta đi bên người yêu, nó mỉm
cười, lòng nó nhẹ nhàng lạ thường. Đâu rồi cảm giác ghen ghét, ích kỉ,
đâu rồi cái trống trải nuổi tiếc, đâu rồi cái hiểu thắng muốn giành
giật? Sao nó thấy mọi thứ trôi qua nhanh thế và dễ dàng đến thế.
Nó
leo lên nhảy với một điệu samba, từng bước chân di chuyển nhẹ nhàng, nó
cuốn theo vũ điệu ấy bất tận, mê đắm, cuồng say và hoang dại, cả hội
trường lặng im sững sờ, chỉ có nó và chàng vũ công. Vũ điệu của tình yêu
rạo rực và bứt phá, là hiện thân của cả tốt đẹp và xấu xa. Tà váy bồng
bềnh kéo lê theo những cái miết chân khao khát và quyến rũ, mái tóc dài
óng ả buông nếp thả xuống bờ vai đang theo những bước lắc cực kì điêu
luyện, nó như say đi trong men của âm nhạc và sự cô đơn.
Nó
lại muốn bứt phá cuộc đời này, nó không muốn yên ả, nó không chấp nhận,
nó là ai bây giờ, nó mãi đi tìm gì? Nó muốn cuốn hút người ta và đẩy
người ta ra dễ dàng, nó luôn muốn nó độc tôn, muốn tất cả phải tôn thờ
và theo sự sắp xếp dưới bàn tay nó. Trừ một người là anh. Nó không chấp
nhận sao một người như anh lại từ bỏ nó dễ dàng đến thế, nó cố chôn vùi
hình ảnh anh đi. Nó lấp đi nụ cười, ánh mắt, lấp đi vòng tay anh ấm áp,
nó lấp khao khát trong lòng, lấp đi nỗi nhớ anh đến cồn cào. Nó lấp đi
khao khát cần anh bên nó, không phải như một người thay thế.
Nó
càng bật khóc, vũ điệu càng điên cuồng trong những cái xoay đến đỉnh
điểm, nó không làm chủ được nữa, có một con người nào đó đang nhảy thay
những bước chân của nó. Khi nó phát hiện ra nó yêu thì quá muộn, một lần
nữa nó đánh mất một thứ nó biết là quý gía nhất trên đời. Chính anh
là người kéo nó ra khỏi biết bao buồn khổ, là người cứu cuộc sống nó lại
lần nữa. Tại sao chính anh lại là người ra đi? Anh có hiểu được những
gì anh đã hứa?Cả thế giới này có thể quay mặt
với nó, ngoại trừ một người không thể làm thế, một người không là gì
với thế giới nhưng là cả thế giới với nó.
Có phải chỉ đến khi con người ta mất đi một cái gì đó người ta mới bàng hoàng nhận ra điều ấy vô giá đến thế nào…
Nó
khóc cho từng đêm mưa nó lặng lẽ ngồi nhìn bóng tối, từng ngày mưa nó
nhìn trời mà thấy cái bóng anh giữa ngày ảm đạm. Nó khóc cho từng nỗi
đau cố nén, tiếng nấc nghẹn ngào.
Một bàn tay
khác đang nắm lấy tay nó trong bước đệm xoay cuối cùng của vũ điệu
Samba, nắm giữ khoảng khắc cuối cùng trong khoảng khắc nước mắt nó trào
dâng. Một vòng tay nào đó ôm ngang eo nó ấm áp, dịu dàng, mạnh mẽ và
quen thuộc. Một hơi thở nào đó chạm vào nó ấm nồng và bùi ngùi. Một ai
đó ôm chặt lấy nó sau bước xoay cuối cùng, một giây phút nức nở mà ai đó
thì thầm với nó: “Anh đây, chưa bao giờ anh rời bỏ em, anh về với em, Trà à!”
Những dòng blog vẫn viết :“…Nếu
một người yêu bạn thật lòng, sẽ không bao giờ rời bỏ bạn cho dù bạn đau
khổ nhất hay hạnh phúc nhất, chỉ có điều trái tim bạn có đủ tinh tế để
nhận ra điều đó hay không, dù chỉ một lần thôi…Chỉ đến một ngày trời
nắng nóng người ta mới biết khao khát những cơn mưa…”
tác giả: “Mình viết bài này và muốn chia sẻ đến tất cả mọi
người. Đây là một phần câu chuyện của mình vừa là những trải
nghiệm cuộc sống. Có lẽ ai đó sẽ thấy câu chuyện này quen,
hay một ai đó sẽ thấy đồng cảm với câu chuyện này. Hãy tin
rằng mình đang viết tặng bạn đó! Tặng những bạn quen, chưa quen
và tặng cho chính mình nữa”
Ảnh minh họa: DreeamyEyes
Lại
một ngày mưa, mưa hè xối xả và ào ạt. Một buổi sáng như mọi buổi sáng,
chỉ khác là sáng nay lạnh và nó được nghỉ học. Trà ngồi trong căn phòng
tối một mình, ngắm nhìn căn phòng của nó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ,
có lẽ lâu lắm rồi hiếm có khi cô ngồi một mình ngắm nhìn để nhận ra
chính căn phòng của nó cũng có những vẻ đẹp nho nhỏ dễ thương như thế,
một bức tranh cát be bé, một bức thư pháp nguệch ngoạc dán trên tường,
một vài bông hoa ép xinh xinh và một bức hình của nó và… của anh.
Nó bật khóc, khóc ngay trong thời gian bài hát khoảng khắc cất lên nhẹ nhàng:
"Lại một chiếc lá, cuối thu mỏng manh, lại một mình em, xót xa chờ anh
Chỉ còn đêm nay, mai lá kia rơi,
Khi mùa thu khuất nơi cuối trời, giọt nước mắt khô không lời…"
Nó
yêu giai điệu bài hát này, chỉ có điều sao hôm nay nó buồn đến thế. Nó
càng khóc nức nở, chưa bao giờ nó hình dung đựơc nỗi đau khi bị một
người từ chối lại nhiều đến thế. Nó cùng học, cùng làm việc, cùng bên
người ấy, chỉ có điều anh chưa bao giờ là của nó. Nó đọc ở đâu rằng tình cảm đơn phương mới là tình cảm lớn nhất, sâu sắc và cũng đau đớn nhất,
tình yêu của nó đâu cần đáp lại, chỉ cần nó được yêu người đó. Vậy sao
nó đau khổ nhường ấy, nó đấu tranh với chính bản thân nó, nó không đủ
tàn nhẫn để cướp người ta ra khỏi một người con gái khác…
“Dường
như con gái là thứ sinh linh khó hiểu và khó nắm bắt nhất trên đời,
hành động của cô ta là hội tụ của những trăn trở, những hoài nghi, những
tính tóan, những dò xét và phải trả giá bằng biết bao đau đớn". Nó mỉm cười, dòng blog ấy nó viết trong khi nhận lời yêu Hưng.
Nó
chưa bao giờ thực sự yêu, và nó cũng không muốn yêu khi nó chưa sẵn
sàng nhưng nó nhận lời yêu Hưng khi nó vẫn nhung nhớ mối tình đơn
phương không thành. Yêu để người ta thấy nó không cô đơn, yêu để nó có
thể ngẩng đầu kiêu ngạo với đời và với người ta. Nó đâu biết rằng nó
làm thế là tàn nhẫn với chính bản thân nó, và độc ác với anh - một người
thực lòng yêu nó.
Anh đến, hôm qua nó và anh vừa
cãi nhau, vì một chuyện giảm đơn, nó thích nghe ballad, còn anh lúc
nào cũng mê say nhạc Trịnh “cổ quái” của anh. Sinh nhật anh tổ chức tại
một quán nhạc Trịnh trữ tình, chỉ có điều thiếu nó.
Anh kéo nó ra :
-
Sao em lại làm thể? Ít ra em cũng phải biết tôn trọng anh, tôn trọng
bạn của anh? Anh không ép em phải làm điều em không muốn, nhưng em không
thể hy sinh một lần vì anh sao?
- Sinh
nhật anh, bạn bè anh sao lại phải kéo em vào? Cứ coi như em chẳng là ai
với anh đi thì có sao? Anh làm thế chính là anh đang ép em làm điều em
không muốn, anh không thấy à?
- Em! Em bắt đầu quá đáng rồi đấy, anh không ngờ em…
- Nếu anh không ngờ em thế thì chia tay đi! - Nó hét lên.
Anh sững sờ nhìn nó, nhìn rất lâu vào ánh mắt trong veo đang tức giận nhìn anh:
- Em à, em suy nghĩ kĩ đi, không phải em ích kỉ hay không tốt, nhưng trong tình yêu đôi lúc phải biết hy sinh, cho đi là nhận lại,
còn trái tim em thuộc về ai nữa, anh không cần biết, anh chỉ cần biết
trái tim anh yêu em và anh không hối hận với tình yêu đó thế là đủ.
Anh
lặng lẽ ra về, chưa bao giờ nó thấy anh đi thẫn thờ và cô đơn thế,
trong một ngày mưa ảm đạm nhất trong tất cả các ngày mưa.
Ảnh minh họa: SawColou |
Tít, tít… Nó mở tin nhắn, là của anh “Anh nghĩ kĩ rồi, chúng mình chia tay,
anh không ép em nếu em không muốn, ngay từ đầu em đã miễn cưỡng, anh
không muốn em khổ sở, em cần thời gian, chào em, người anh yêu”
Nó thẫn thờ nhắn lại: “Cám ơn anh”
Không
một cái ôm, không một nụ hôn tạm biệt, không một nụ cười. Dường như nó
và anh yêu nhau nhưng chưa một lần thuộc về nhau. Anh quá kiêu ngạo còn
nó cái tôi cao không kém, cộng thêm việc nó sẵn sàng ích kỉ, sẵn sàng
làm anh đau. Nó thích trêu đùa trên nỗi đau ấy, nó muốn anh như một thứ
giày vò và trả thù những cảm giác đau khổ mà nó nếm trải. Nhưng anh vẫn
bên nó, an ủi nó.
Nó không cần nói nhiều, vì “Anh
hiểu, anh yêu em bao nhiêu ngày tháng qua, thời gian dài hơn em yêu anh
rất nhiều, anh đủ hiểu điều gì đang giày vò em, đang làm cho khoảng
cách giữa chúng ta thêm lớn. Anh cảm nhận, anh biết, anh đau khổ vì anh
không phải là người lấp đầy khoảng trống đang lặng lẽ rỉ máu trong trái
tim em. Anh không đòi hỏi gì nhiều, anh chỉ ước mong sẽ bên em, sẽ là
một ai đó đặc biệt hơn người khác, để em có thể dựa vào trong lúc em cần
nhất, lúc em buồn nhất, lúc em cần có một ai đó chia sẻ. Hãy vững bước
mà sống tốt, người yêu bé bỏng của anh”
Nhưng
hôm nay, tự nhiên nó muốn đi chơi, đi học, muốn phấn đấu. Giờ đây cuộc
đời này là của nó, nó đứng một mình, nó tin chẳng có gì làm nó ngã được
nữa, chia tay thì có sao, sao phải khóc lóc, phải yếu đuối. Nếu nó nghĩ
đó là điều tốt thì sẽ tốt.
Nó lao vào học, trong
đầu nó lúc này chỉ có những “ Quyền tự do” có những “ Tinh thần pháp
luật”, có những lí thuyết bất tận của Jonh Locker, của Monstesquio…Chỉ
có những bản án dài bất tận, có những tranh chấp hình sự, dân sự, đất
đai, môi trường. Nó cố gắng những gì nó làm được nó sẽ làm, không cần
anh hay ai khác. Anh không là gì trong cuộc đời của nó, nó mường tượng
cuộc sống của anh tẻ nhạt tư vấn cho mấy công ty, chạy theo những vụ án
bất tận của anh. Cuộc sống của anh cũng đâu có lối ra lại quay về với
vòng xoáy của cuộc đời.
Ảnh minh họa: IMustBeDead |
Cuộc
đời đâu đến nỗi bất hạnh quá, nó lại tung tăng trên giảng đường đại
học, quay về với cuộc sống trước đây. Những dòng blog lại đẹp và hạnh
phúc “Em mặc áo dài trắng, em thướt tha, em lại ngồi ngắm từng chiếc
lá xoay xoay và bay lên một khung trời xanh thăm thẳm và cao bất tận.
Cứ nhìn nó đi, một ngày nào đó, em sẽ là chiếc lá ấy, vàng vọt, mỏng
manh, nhưng em sẽ bay lên, chắc chắn sẽ bay lên, cứ chờ em nhé!”.
Một
tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, ba tháng trôi qua và một năm học
nhanh chóng kết thúc. Cuộc đời lại yên ả, chỉ đến khi Trà bàng hoàng
phát hiện nó không thể yêu một ai khác, không thể rung động trước bất cứ
ai tìm đến với nó. Đi qua liên hoan câu lạc bộ luật gia trẻ trong một
quán café cực kì đẹp và sôi động, thấy người ta đi bên người yêu, nó mỉm
cười, lòng nó nhẹ nhàng lạ thường. Đâu rồi cảm giác ghen ghét, ích kỉ,
đâu rồi cái trống trải nuổi tiếc, đâu rồi cái hiểu thắng muốn giành
giật? Sao nó thấy mọi thứ trôi qua nhanh thế và dễ dàng đến thế.
Nó
leo lên nhảy với một điệu samba, từng bước chân di chuyển nhẹ nhàng, nó
cuốn theo vũ điệu ấy bất tận, mê đắm, cuồng say và hoang dại, cả hội
trường lặng im sững sờ, chỉ có nó và chàng vũ công. Vũ điệu của tình yêu
rạo rực và bứt phá, là hiện thân của cả tốt đẹp và xấu xa. Tà váy bồng
bềnh kéo lê theo những cái miết chân khao khát và quyến rũ, mái tóc dài
óng ả buông nếp thả xuống bờ vai đang theo những bước lắc cực kì điêu
luyện, nó như say đi trong men của âm nhạc và sự cô đơn.
Nó
lại muốn bứt phá cuộc đời này, nó không muốn yên ả, nó không chấp nhận,
nó là ai bây giờ, nó mãi đi tìm gì? Nó muốn cuốn hút người ta và đẩy
người ta ra dễ dàng, nó luôn muốn nó độc tôn, muốn tất cả phải tôn thờ
và theo sự sắp xếp dưới bàn tay nó. Trừ một người là anh. Nó không chấp
nhận sao một người như anh lại từ bỏ nó dễ dàng đến thế, nó cố chôn vùi
hình ảnh anh đi. Nó lấp đi nụ cười, ánh mắt, lấp đi vòng tay anh ấm áp,
nó lấp khao khát trong lòng, lấp đi nỗi nhớ anh đến cồn cào. Nó lấp đi
khao khát cần anh bên nó, không phải như một người thay thế.
Ảnh minh họa: Hội An Team |
Nó
càng bật khóc, vũ điệu càng điên cuồng trong những cái xoay đến đỉnh
điểm, nó không làm chủ được nữa, có một con người nào đó đang nhảy thay
những bước chân của nó. Khi nó phát hiện ra nó yêu thì quá muộn, một lần
nữa nó đánh mất một thứ nó biết là quý gía nhất trên đời. Chính anh
là người kéo nó ra khỏi biết bao buồn khổ, là người cứu cuộc sống nó lại
lần nữa. Tại sao chính anh lại là người ra đi? Anh có hiểu được những
gì anh đã hứa?Cả thế giới này có thể quay mặt
với nó, ngoại trừ một người không thể làm thế, một người không là gì
với thế giới nhưng là cả thế giới với nó.
Có phải chỉ đến khi con người ta mất đi một cái gì đó người ta mới bàng hoàng nhận ra điều ấy vô giá đến thế nào…
Nó
khóc cho từng đêm mưa nó lặng lẽ ngồi nhìn bóng tối, từng ngày mưa nó
nhìn trời mà thấy cái bóng anh giữa ngày ảm đạm. Nó khóc cho từng nỗi
đau cố nén, tiếng nấc nghẹn ngào.
Một bàn tay
khác đang nắm lấy tay nó trong bước đệm xoay cuối cùng của vũ điệu
Samba, nắm giữ khoảng khắc cuối cùng trong khoảng khắc nước mắt nó trào
dâng. Một vòng tay nào đó ôm ngang eo nó ấm áp, dịu dàng, mạnh mẽ và
quen thuộc. Một hơi thở nào đó chạm vào nó ấm nồng và bùi ngùi. Một ai
đó ôm chặt lấy nó sau bước xoay cuối cùng, một giây phút nức nở mà ai đó
thì thầm với nó: “Anh đây, chưa bao giờ anh rời bỏ em, anh về với em, Trà à!”
Những dòng blog vẫn viết :“…Nếu
một người yêu bạn thật lòng, sẽ không bao giờ rời bỏ bạn cho dù bạn đau
khổ nhất hay hạnh phúc nhất, chỉ có điều trái tim bạn có đủ tinh tế để
nhận ra điều đó hay không, dù chỉ một lần thôi…Chỉ đến một ngày trời
nắng nóng người ta mới biết khao khát những cơn mưa…”
- Gửi từ email Mthuy2812 – mthuy2812
hamchoi- Admin
- Tổng số bài gửi : 169
Points : 501
Join date : 29/12/2010
Similar topics
» Phút trải lòng rất thật của người đứng sau tình yêu
» Huyền thoại Lý Tiểu Long
» Tết của người đàn bà
» Huyền thoại Lý Tiểu Long
» Tết của người đàn bà
Hội những người độc thân vàng Afoff.com ! :: FORUM CỦA CÁC THÀNH VIÊN AFAMILY.VN THAM GIA OFFLINE ! :: Nhân duyên trong tình yêu :: Huyền bí nhân duyên :: Nhân duyên đừng mê tín!
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Mon Dec 26, 2011 2:02 pm by tran thu yen
» tình yêu 6 năm 3 tháng = đau khổ
Sat Dec 03, 2011 7:50 am by nouvo6781
» Tìm chồng qua mạng
Sat Oct 29, 2011 9:24 pm by hamchoi
» Yêu anh già
Sat Oct 29, 2011 9:19 pm by hamchoi
» Vô tư tuổi...28
Sat Oct 29, 2011 9:05 pm by hamchoi
» Nếu như em có người yêu
Sat Oct 29, 2011 7:42 pm by hamchoi
» Cậu bé mồ côi 12 tuổi khiến khán giả Trung Quốc rơi lệ
Sat Oct 22, 2011 3:13 pm by hamchoi
» Nhật ký 20-10 của Gái Ế
Thu Oct 20, 2011 8:10 pm by hamchoi
» Làm thế nào để một người đàn ông yêu bạn ?
Mon Oct 17, 2011 9:26 pm by hamchoi